Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Bức thư đoạt giải Vàng cuộc thi Viết thư quốc tế UPU lần thứ 50 năm 2021

Đề tài: "Hãy viết thư cho một người thân trong gia đình để chia sẻ trải nghiệm của mình về đại dịch COVID-19."

Tác giả: Nubaysha Islam, 14 tuổi, học sinh lớp 8 Trường Ananda Niketan, Thành phố Sylhet.

Quốc tịch: Bangladesh.


Amal yêu quý của chị,

Chị không ghen tỵ em sẽ được mọi người quan tâm khi bố và mẹ bảo rằng chị sắp có một cô em gái. Ngay cả khi họ mua cho em một chiếc giường cũi đặt ở nơi mà chị đã nằm đệm ngủ suốt hai năm đầu đời. Nhưng, chị ghen tỵ khi nhận ra em đã có một tấm lá chắn từ khi mới lọt lòng, bảo vệ em khỏi thế giới chết chóc ngoài kia mà chị không hề có. Chị vẫn cảm thấy thật khó có thể tin được rằng em sẽ hoàn toàn trưởng thành khi em đọc hết lá thư này và thông minh hệt chị gái của em đây! Chị hy vọng em sẽ sống một cuộc sông sung sướng, vì chị không có được.

Em không bao giờ biết khi nào một cơn mưa phùn nhỏ có thể biến thành một trận bão dữ.

Điều tưởng chừng sẽ là một kỳ nghỉ giữa xuân rất cần thiết kéo dài hai tuần lại trở thành một cuộc giam hãm liên miên trong chính ngôi nhà của chúng ta. Cái cách mà cuộc sống đảo lộn bất thình lình trong khoảng nhiều tuần còn làm cho điều này thêm ớn lạnh.

Em phải hiểu những gì chị đang nói. Em phải có những cuốn sách phù hợp với những cuộc đấu tranh của hàng triệu người khác như chị. Nhưng đây là chuyện của chị, chỉ giữa chị em gái với nhau, không bao giờ được để ai khác biết nhé.

Ngẫm lại chị mới nhận thấy mình thật ngờ nghệch. Đại dịch, cách ly, SARS – là những thuật ngữ mà trước kia chị chưa từng nghe. Càng hiểu về mọi thứ, tim chị càng thắt lại. Chị đã mù quáng bởi tin vào công nghệ tới mức ý nghĩ về một sự bùng phát có thể chưa bao giờ lóe lên trong chị. 193 nước, 7,9 triệu người cùng chống chọi lại một con virus. Em có hình dung được không? Đấy là sự nổi giận của Mẹ Thiên Nhiên? Người đang trả thù? Chúng ta đang bị trừng phạt vì đang hủy hoại thế giới của bà? Điều đó có nghĩa chúng ta đang bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình? Hay có thể là bà đang cảnh báo tới ý thức của chúng ta, để chúng ta nhận ra những việc làm sai trái, thiếu suy xét của mình – hệt cách mà mẹ vẫn thường làm nếu chị mắc lỗi. Có lẽ đó là lý do vì sao thiên nhiên lại là BÀ, mẹ của nhân loại.

Virus này gây chết người và vì thế đang mất dần hy vọng. Dù đau đớn bởi thế giới này đã bị sụp đổ nhưng chị chẳng biết phải làm gì. Số người tử vong đó – rất nhiều – trở thành thứ chũng ta phải nghe mỗi ngày. Những cây cọ và màu vẽ không còn là mối quan tâm duy nhất của chị nữa. Vì lần đầu tiên chị bỏ vẽ giữa chừng.

Chị chẳng biết vì sao mẹ rơi vào trầm cảm. Chị chỉ đứng im đó trong khi bà cứ vật lộn với giấc ngủ và thèm ăn. Vì sao chị không làm gì cả? Chị có thể xoa đầu và an ủi bà ấy và nói “Mẹ ơi đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.” Sự thật mà nói, tôi không biết liệu mọi thứ có ổn không nữa. Chị không thể giúp gì cho mẹ. Làm con gái như chị là kiểu gì vậy?

Đôi khi chị ước tất cả điều này chỉ là một cơn ác mộng. Thứ khiến chị giật mình khi chuông báo thức reo và mẹ nói bảo rằng chị sẽ bị muộn học. Có lần, cô giáo dạy Tiếng Anh lớp 3 của chị hỏi chị sợ điều gì nhất. Chị nhớ đã trả lời là cơn giông và nhện. Nhưng giờ chị sẽ trả lời là cái chết cũng như sợ mất đi ai đó.

Ngay khi mọi thứ đang trở nên dễ dàng với chúng ta một chút, điều không thể tưởng tượng đã xảy ra - Phuppi đã qua đời. Có lẽ em không biết cô ấy đâu, Amal ạ nhưng cô ấy là người tuyệt vời, người cô tốt nhất với chị - con gái duy nhất của nội.

Buổi sáng mệt một chút, chiều phải giành giật cuộc sống và đến đêm thì ra đi – đó là những gì virus gây ra cho bạn. Phuppi in nghỉ trong khu nghĩa trang của gia đình mình. Cảm giác tội lỗi khiến tim chị nhói đau như dao đâm khi chị tiến lại gần cô ấy. Chị co rằng quãng thời gian ở bên cô là điều hiển nhiên. Chị sẽ bao giờ được trông thấy nụ cười bừng nở trên khuôn mặt cô mỗi năm khi chị đưa cô một bộ sari mặc vào ngày lễ thánh Eid.

Chị đã chạy trốn khỏi đám tang của cô ấy đến khu rừng gần đó vì không thể chịu nổi khi nhìn thấy khuôn mặt vô hồn của cô ấy. Amal à, cô ấy rất vui mừng chào đón em; làm ra những chiếc chăn bông thêu trẻ em Nakshi kantha này, một trong số đó chị đã lấy được từ phòng ngủ đông đúc của cô ấy. Đường viền của các họa tiết hoa trên đó được thêu bằng màu đen. Định mệnh đã không để cô ấy hoàn thiện phần còn lại. Nhưng chị phải – phải giữ cho em ấm áp khi em chào đời vào Tháng Giêng giá lạnh. Vì thế giới này là một vòng xoay không bao giờ ngừng lại. Em phải làm tiếp những gì người khác đã để lại. Em phải chiến đấu theo cách của mình để vượt qua những thời điểm không may bằng lòng tin và sự kiên nhẫn.

Mặt trời đang lặn giữa những tán lá, đánh dấu sự kết thúc ngày cuối cùng của năm và sự xuất hiện buổi đầu của một năm mới. Chị có thể đã mất đi cô Phuppi nhưng vẫn còn hy vọng sẽ được sớm gặp em. Tên của em có nghĩa là “hy vọng” Amal ạ. Và đó là thứ duy nhất với em. Em đã tiếp thêm hy vọng trong chị về thời kỳ tươi sáng hơn.

Chuyện chưa kết thúc ở đây. Em không biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo trong đời. Nhưng, đừng bao giờ được đánh mất hy vọng nhé, Amal – không bao giờ.

Chị của em,

Nubaysha
CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét